- placere
- нравиться, быть приятным, угодным, решать, определять, quod testatori placuisse approbabitur (1. 78 § 1 D. 32. 1. 41 § 4 D. 40, 5. 1. 1 pr. D. 2, 14. 1. 9 § 1 D. 2, 15. 1. 1 § 3 D. 20, 1. 1. 41 § 2 D. 22, 1);
placitum pretium (1. 9 C. 4, 38. 1. 28 § 4 D. 40, 5. cf. 1. 20 § 6 D. 5, 3. 1. 1 pr. D. 14, 6. 1. 1 pr. D. 1, 4. 1. 66 pr. D. 31);
iudicanti placuit (1. 14 § 4 D. 38, 2);
placet, placebat, placuit, о мнениях юристов, быть того мнения, что, полагать (1. 36 § 1 D. 1, 7. 1. 3 pr. D. 4, 4. 1. 41 D. 12, 1. 1. 70 D. 18, 1. 1. 7 § 14 D. 26, 7. 1. 6 § 1 D. 39, 3). Placitum (subst.);
a) соглашение, желание (1. 1 § 2 D. 2, 14. 1. 74 pr. D. 21, 2);
fidem adhibere placitis (1. 7 D. 17, 1);
contra plac. facere, petere etc. (1. 16 D. 2, 15. 1. 4 pr. D. 8, 1. 1. 26 § 4 D. 23, 4. 1. 96 § 2 D. 46, 3);
plac. divisionis (1. 45 D. 2, 14);
transactionis (1. 7. 17 C. 2, 4);
b) правило, постановление = constitutio s. 2 - 4, напр. placita iuris (1. 12 C. 6, 50. 1. 23 C. 9, 9);
legum (1. 5 C. 8, 10);
Principum (1. 4 C. 6, 24. 1. 1 C. 8, 24).
Латинско-русский словарь к источникам римского права. Изд. 2-е, дополненное. - Варшава, Типография К. Ковалевского. Ф.М. Дыдынский . 1896.